"Tôi 37 tuổi và bị sa thải hai lần": Trong thế giới người trưởng thành, không được phép yếu lòng, nếu không bạn sẽ OUT đầu tiên

Tịnh Kỳ - Nhịp sống Kinh tế | 13-03-2020 - 08:41 AM

(Tổ Quốc) - Nếu bạn làm việc chăm chỉ, cuộc sống sẽ suôn sẻ chứ? Tất nhiên là không. Nhưng nếu bạn làm việc chăm chỉ, bạn sẽ có nhiều khả năng quản lý và khống chế rủi ro và khả năng cao tạo nên thành công.

-01-
Tôi 37 tuổi, bị sa thải hai lần

Lần đầu tiên là khi tôi đang làm việc ở một nhà hàng món ăn Tây, có hôm, khi tôi kết thúc ca đêm thì tôi nhận được thông báo của ông chủ. Ông ấy bảo khách hàng đã phàn nàn rằng tôi vụng về và không đáp ứng yêu cầu của họ. Đây là công việc đầu tiên của tôi và địa điểm cách nhà tôi khá xa. Tôi đã mất ăn mất ngủ mười đêm liền để suy nghĩ về ngày mai, về công việc này nhưng hiện tại tôi chẳng có một xu dính túi. Vào hai giờ sáng, tôi đi bộ trên đường, muốn khóc cũng khóc không nổi. May thay, bạn tôi gặp tôi và cho tôi tá túc qua đêm. 

Lần thứ hai là khi tôi đang làm ở một nhà máy sản xuất giày. Hôm ấy, tôi đang trên đường về nhà sau chuyến công tác thì nhận được một cuộc gọi từ trợ lý của sếp báo tôi đã bị sa thải. Đó là một năm cực kì khó để tìm việc. Thị trường lao động rất đông người tìm việc, nhưng có rất ít người sử dụng lao động. Tôi đã không tìm được việc làm trong ba tháng. Trong thời gian này, tôi gặp phải một việc khiến tôi cảm thấy nhục nhã nhất trong đời. Vào thời điểm đó, tôi đã vượt qua bài test sơ tuyển, nhưng bộ phận nhân sự không tin vào năng lực của tôi hay vì một lý do chủ quan nào đó mà họ vẫn đề nghị tôi test lại. Tôi vẫn test lại nhưng khi xong xuôi, tôi ra đi không quay đầu trở lại. Về nhà, tôi hay tin ba mẹ tôi cũng mất việc. Sự hoảng loạn về tương lai khiến chúng tôi tuyệt vọng, lấy hết tiền tiết kiệm và bắt đầu kinh doanh và mở một cửa hàng quần áo nhỏ.

Để tiết kiệm tiền, chúng tôi thuê nhà rẻ nhất, phòng nhỏ chỉ để vừa đủ hai cái nệm. Hai lần bị sa thải có ý nghĩa đặc biệt trong cuộc sống của tôi.

Thất bại không ngừng thúc đẩy tôi phấn đấu để trở nên mạnh mẽ hơn: Nếu không mạnh mẽ, tôi sẽ luôn là người bị out đầu tiên. Nếu không mạnh mẽ, tôi sẽ không bao giờ có thể chăm sóc gia đình thân yêu của mình, nghĩ vậy tôi gắng đứng dậy và bước tiếp.

Tôi 37 tuổi và bị sa thải hai lần: Trong thế giới người trưởng thành, không được phép yếu lòng, nếu không bạn sẽ OUT đầu tiên - Ảnh 1.

-02-

Gia đình tôi mở một cửa hàng quần áo tại một thành phố nhưng chỗ này khá vắng vẻ, chính vì vậy tiền thuê cửa hàng rẻ và tất nhiên khách hàng cũng không mấy đông đúc. Những chủ shop thuê gần chúng tôi cũng tuyệt vọng như gia đình tôi. Cửa hàng đối diện là một cặp vợ chồng trẻ, chàng trai làm việc trong một nhà hàng còn cô gái là chủ cửa hàng quần áo và chăm sóc con nhỏ dưới một tuổi. Để tiết kiệm tiền, họ ăn chừng hai bữa một ngày, chủ yếu là anh chồng mang đồ ăn từ nhà hàng về. Tiền kiếm được để nuôi con, lo chi phí sinh hoạt trong gia đình...

Tôi đã từng nghĩ rằng tôi là người tồi tệ nhất trên thế giới. Nhưng khi chứng kiến gia đình họ, tôi biết rằng mình còn no đủ hơn nhiều người. Cửa hàng quần áo của chúng tôi phải đóng cửa trong một năm do vắng khách. Thất bại của việc kinh doanh này không làm tôi tổn thương nhiều. Gia đình kia cũng vậy. Họ đổi công việc để tìm một tương lai tươi sáng hơn. Chàng trai thì giao hàng còn cô gái thì nhận việc về nhà.

Những người thực sự khốn khổ sẽ không có thời gian để than thở số phận của họ. Khi con đường phía trước bị kẹt lại, họ tiếp tục tìm kiếm một cách mới. Chứng kiến nhiều mảnh đời đau khổ hơn, bất hạnh hơn mình, bạn sẽ sinh ra một niềm tin: Cuộc sống không có gì là dễ dàng, miễn là bạn không từ bỏ, sẽ luôn có cách để thoát nghèo.

Tôi 37 tuổi và bị sa thải hai lần: Trong thế giới người trưởng thành, không được phép yếu lòng, nếu không bạn sẽ OUT đầu tiên - Ảnh 2.

-03-

Tại sao cùng bị sa thải như tôi, những người khác luôn có thể tìm được việc làm nhanh chóng, còn tôi đã nhiều lần thất bại?

Tại sao cùng mở một cửa hàng quần áo, những người khác đang ngày càng phát triển quy mô cửa hàng của họ, còn tôi lại phải đóng cửa tìm công việc khác?

"Cần cù bù thông minh" có lẽ là động lực của tôi lúc này. Không thông minh bằng người khác, tôi phải làm việc chăm chỉ hơn những người khác để đạt được thành công như họ.

Tìm việc làm luôn khó khăn với tôi. Tôi nhận ra rằng trình độ học vấn thấp gây bất lợi cho tôi, nó cũng chứng minh rằng những kinh nghiệm tôi tích lũy trong công việc bán thời gian trước đây, chẳng giúp tôi có được ưu thế cạnh tranh với người khác. Thất bại trong việc mở một cửa hàng khiến tôi nhận ra rằng kinh doanh không phải vui thì làm không thì thôi. Kinh doanh phải cân nhắc đủ thứ chứ không ohai chuyện đùa. Không có đủ tích lũy để chuẩn bị, bất kỳ quyết định nào cũng giống như đánh bạc.

Khó khăn thực sự là người thầy tốt ở trường đời. Các vấn đề sẽ xuất hiện từng cái một, để chúng ta có thể thu hoạch và phát triển trong quá trình tìm kiếm và giải quyết vấn đề.

Biết rằng trình độ của tôi thấp, tôi sẽ dành nhiều thời gian hơn để học bán thời gian. Nếu ai đó chỉ cần học trong một giờ, tôi sẽ dành 3 tiếng, miễn là có hiệu quả. Để bù đắp những thiếu sót về trình độ học vấn, tôi đã dành sáu năm rảnh rỗi để tự học.

Tôi đã nghỉ việc sáu tháng để học tại Trường Ngoại ngữ. Trong nửa năm đó, ngày nào trừ việc lên lớp học, tôi sẽ đến thư viện. Ngay cả buổi tối tôi luyện tiếng Anh bằng cách xem phim có sub hoặc nói chuyện với bạn bè bằng tiếng Anh.

Tôi vào làm việc trong một công ty về lắp ráp. Để hoàn thiện các kĩ năng còn thiếu, tôi dành toàn bộ thời gian khác trong phòng dản phẩm mẫu và dây chuyền lắp ráp.

Dần dần, tôi trở thành người có kỹ năng tốt hơn trong bộ phận kinh doanh và người có tiếng Anh mạnh nhất trong bộ phận phát triển. Từ khi còn trẻ, tôi đã trở thành người giỏi nhất. Tôi ngưỡng mộ những người khác khi họ thăng chức và tăng lương nhưng sau đó tôi dần dần cảm nhận và trải nghiệm cảm giác đó.

Nếu bạn có điểm xuất phát thấp, hãy nhân đôi nỗ lực của bạn thì ông trời không phụ lòng bạn đâu.

Tôi 37 tuổi và bị sa thải hai lần: Trong thế giới người trưởng thành, không được phép yếu lòng, nếu không bạn sẽ OUT đầu tiên - Ảnh 3.

-04-

Khi còn là sinh viên, Đào đã mơ ước trở thành một nhà văn. Khi cô mới chập chững bước vào đời, cô đã cố gắng gửi bài viết cho chủ tòa soạn và xuất bản một hoặc hai bài viết mỗi ngày, nhưng chỉ sau một thời gian ngắn, cô đã sớm cạn kiệt năng lượng. Vào thời điểm đó, cô không có thời gian để ăn và không có năng lượng để theo đuổi giấc mơ. Tôi có đọc được một trong số những đoạn cô viết như sau:

"Lúc này tôi đã 35 tuổi và đang làm ở công ty này năm thứ 12. Trong ngần ấy thời gian, tôi nhận thức rõ hơn về cách biến mục tiêu thành hiện thực. Tôi đã chọn cách nỗ lực và tích lũy những kĩ năng cần thiết cho công việc sau này. Trong những năm qua, tôi đã nhận được nhiều năng lượng tích cực của người bình luận, độc giả và tôi muốn truyền tải thông điệp ý nghĩa hơn cho nhiều người khác. Tôi đã từ bỏ rất nhiều cơ hội hấp dẫn để theo dõi lưu lượng truy cập blog, web và page. Tôi cũng chăm chỉ cho ra đời bài báo mang năng lượng tích cực.

Khi ai đó viết một bài báo trong ba hoặc bốn giờ, tôi phải suy nghĩ về nó trong ba hoặc bốn ngày. Tôi sợ hãi mỗi từ tôi gõ."

Cho dù bạn đi chậm đến đâu, chỉ cần bạn bước đi, điều đó nghĩa là bạn sẽ đến gần hơn với giấc mơ của mình. Kể từ khi Đào bắt đầu viết, có khi ốm nặng nhưng cô vẫn cặm cụi gõ phím. Khi cô ấy ngủ dậy muộn 20 phút ngày cuối tuần, cô cảm thấy mình như một kẻ phí phạm thời gian. Cô thường quên quên uống nước và quên ăn để tập trung vào các bài báo.

Cô ấy cũng không bao giờ hẹn trà sữa với bạn bè và gần như không có thời gian giải trí. Viết thì khó nhưng cô thấy rất hạnh phúc. Một số độc giả nói rằng trong những ngày tồi tệ nhất của cuộc đời họ, những bài viết của Đào đã thức tỉnh họ và họ cảm thấy tràn trề năng lượng tích cực do cô chia sẻ. Một số độc giả cũng nói rằng bài viết của cô đã cho họ sức mạnh để phát triển và thay đổi thái độ với cuộc sống. Họ đã trở nên ham học hỏi, họ trở nên lạc quan và không chấp nhặt chuyện quá khứ của người khác. Sau khi viết được vài năm, Đào đã xuất bản vài cuốn sách. Cô làm admin cho một trang chia sẻ kinh nghiệm viết bài, điều này đã giúp nhiều thành viên trong nhóm viết những bài mang năng lượng tích cực.

Cô hy vọng rằng một ngày nào đó cô sẽ trở thành những gì mình từng tôn thờ.

Trong sự nghiệp viết lách của cô ấy, hai từ thường xuyên được gõ bằng đầu ngón tay của cô là: chăm chỉ.

Tôi 37 tuổi và bị sa thải hai lần: Trong thế giới người trưởng thành, không được phép yếu lòng, nếu không bạn sẽ OUT đầu tiên - Ảnh 4.

-05-
Tại sao mọi người làm việc chăm chỉ?

Chăm chỉ giúp bạn có những thứ bạn chưa từng trải nghiệm trước đây. Bạn sẽ gặp chính bạn với phiên bản xuất sắc và ưu tú.

Nếu bạn làm việc chăm chỉ, cuộc sống sẽ suôn sẻ chứ? Tất nhiên là không. Nhưng nếu bạn làm việc chăm chỉ, bạn sẽ có nhiều khả năng quản lý và khống chế rủi ro và khả năng cao tạo nên thành công.

Bất cứ khi nào bạn đã nếm trải sự ngọt ngào của công việc khó khăn, bạn sẽ muốn làm điều đó trong cuộc sống của bạn.

Qua nhiều năm, tôi hiểu rằng trong thế giới người trưởng thành, không có công việc nào là dễ dàng cả. Cho dù màn đêm có dài bao lâu đi nữa, thì đến một thời gian nhất định, nó vẫn phải nhường chỗ cho bình minh.

"Ở tuổi 19, tôi ghen tị với những người bán bánh mì vì họ có một công việc nuôi sống bản thân. Lúc đó, tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể thực hiện được giấc mơ của một nhà văn khi tôi 37 tuổi."

Cuộc sống thật khó khăn, nhưng nếu bạn kiên trì và nỗ lực không ngừng nghỉ, cuộc đời bạn sẽ trở nên ngọt ngào hơn.

CÙNG CHUYÊN MỤC
XEM