Phan Thành Minh
Biển mặn
Cuối hải trình là đến nơi anh
Nơi nắng gió bình thường cũng hoá thành hung hãn
Nơi hương biển nhuộm làn da đen sạm
Nơi anh giữ biển canh trời
Hãy kể em nghe về những cơn sốt mà các anh giữ trong người
Những cơn sốt từng làm không ít trẻ trai gục ngã
Kể em nghe về những loài rau lạ
Về bát canh ngọt ngào đẫm vị trùng dương
Em biết rồi
Nơi đó lắm phong sương
Nơi người lính phải kiên cường chiến đấu
Nơi giọt nước ngọt quý như giọt máu
Nơi bát canh là cả tấm lòng
Của mẹ
Của quê
Của dòng giống Tiên Rồng
Của triệu triệu trái tim luôn hướng về nơi anh đứng
Của chí khí quật cường và lòng trung dũng
Của em hiền chung thuỷ đảm đang
Cuối hải trình là đến nơi anh
Nơi đảo tiền tiêu là đầu núm ruột Tổ quốc
Nơi bom đạn rập rình nguy nan nhất
Nơi anh vẽ truyền thần nước non
Kim Chuông
Ghi ở làng ven biển
Đêm như sợi dây dàn vặn căng
làng cửa biển dội lên lời cao vút
hàng ngàn cánh tay chĩa lên như rừng chông
như hội nghị Diên Hồng thuở trước
Ông già vung ngọn đuốc
gương mặt hiện lên như biển khơi
những cô gái chàng trai
cùng đứng nghiêm chào cờ
cùng hát vang Quốc ca
cùng đọc lời thề trước giờ thiêng Đất nước
Và
những con thuyền nối nhau ra khơi
trong mỗi trái tim
trong mỗi dáng con người
ai cũng thấy mình đứng rất gần Tổ quốc
ai cũng thấy mình đứng giữa biển Đông
lịch sử cha ông trên đôi vai gánh gồng
với lời thề
nguyện giữ vững chủ quyền Đất nước
Sau lời thề làng biển hóa mênh mông
cùng đất nước hôm nay
làng biển
giăng
chiến lũy hiệp đồng!
Trần Huy Minh Phương
Gió gọi từ phía mặt trời
Gió biển Đông ào dựng sững
sóng biển Đông lồng bạc quánh
sắc biển Đông xanh mặn quặn cầu vồng
những đàn cá bỗng giật mình giữa ngôi nhà đại dương xanh bình yên
mùi động cơ dò biển Mẹ đắng sóng vồ
gió gọi về ào ào những truyền tin
anh nghe
em nghe
tôi nghe
điệp khúc biển mặn muôn đời…
Mỵ Châu - Trọng Thủy
Triệu Đà - An Dương Vương
ôi… lông ngỗng bay rợp trời…
đêm qua lại mơ thấy Rùa Vàng dâng nỏ thần rồi kiếm báu
những Yết Kiêu luyện thở phía mặt trời
và tôi đi theo tiếng gọi trùng khơi
gió tràn về từ Lũng Cú tới Mũi Cà Mau
gió dạt dào từ Hoàng Sa tới Trường Sa
anh linh người xưa dõi bóng đường về nhắc chuyện bó đũa
lạy mẹ con đi
siết chặt tay cha trao con thêm bầu nhiệt trẻ
và cha nói tay phải dũng, tay trái trí, cần làm cho sáng rỡ con mắt thứ ba
gió lộng biển Đông
mùi động cơ không thân thiện làm bầy cá buồn quên hát với bình minh
những cắc cớ của người bạn làm mình thêm mặn tính
mặt biển Đông trầy xước những hừng đông
hoa muống biển trông ai, chờ ai… từ đây từ đây…
đừng khóc
đừng nói
mà hãy nghĩ
mà cần làm
chúng ta đi
nối tiếp những màu xanh
nối tiếp những anh linh còn lởn vởn chưa lìa
nối tiếp những câu ca cần đoạn kết
nối tiếp những mạch đời Thiện - Ác hiển minh
gió gọi ta từ phía mặt trời
nào, lên đường… tôi ơi!
.mé sóng biển Đông, lúc 22 giờ 40, ngày 07.5.2014
Bùi Nguyệt
Cùng anh lính đảo
Ở nơi đây em biết
Biển Đông nổi bão rồi
Những ngư dân bám biển
Cùng anh giữ biển khơi
Mặc nắng cháy thịt da
Trong hiểm nguy rình rập
Giữa triều dâng sóng dậy
Vang lời Hịch cha ông
Sát cánh cùng hải đảo
Giữ chủ quyền non sông!
Ơi! Người lính Trường Sa
Ngoài khơi anh đã thấy
Người Việt khắp năm Châu
Sục sôi lòng yêu nước
Xao động khắp toàn cầu
Nối vòng tay đoàn kết
Giữ biển trời quê ta.
Nguyễn Hồng Chí
Nguồn cội phương Đông
Việt Nam tôi
Ngàn năm nguồn cội, hướng về đông
Từ đỉnh Long Sơn, đến mũi Rạch Tàu
Sông Hồng sông Hậu, hướng về đông.
Việt Nam tôi
Ngàn năm nguồn cội, hướng về đông
Đồi núi mênh mông, đồng bằng bát ngát
Ưỡn ngực giữa trời, sóng hát ngoài khơi.
Tôi hát bài biển ca
Biển sinh ra mặt trời
Biển sinh ra Tổ Quốc.
Biển sinh tôi làm người
Xưng tụng lời nước non
Ca ngợi ánh mặt trời
Vinh danh cả cuộc đời
Và hạt muối quê hương.
Thương sao hạt muối này
Thiêng liêng mùi Tổ Quốc
Thấm đẫm máu tiền nhân
Khẩn hoang hồi lập ấp
“Kiếm bạt khấp quỷ thần” (*).
Thương cây bần nhân nghĩa
Đấng kiệt liệt anh hùng
Rướn mình ra bể cả
Giữ đất cát ngọc ngà
Khai sinh ra từ biển.
Nơi đó hải đảo xa, vọng rền vang sông núi
Anh nghe lòng biển gọi, tiếng gọi bốn ngàn năm
Tiếng gọi từ mặt trời, nguồn cội của quê ta.
Nơi đó hải đảo xa, sóng đập tan ghềnh đá
Anh xốc cây gươm thiêng, bảo vệ ánh mặt trời
Giữ hạt muối tiền nhân, chém tan tành sóng dữ.
Canh giữ Tổ Quốc mình
Như cây bần bất khuất
Chống gươm báu cửa trời
Nơi ngàn sông tụ hội
Giữ gốc gác bình minh.
Để nước Việt Nam mình
Từ ngàn năm nguồn cội
Oai dũng đón mặt trời
Đứng sừng sững phương Đông.
-------------------------
(*) Trích từ câu “Hỏa hồng Nhật Tảo oanh thiên địa / Kiếm bạt Kiên Giang khấp quỷ thần” trong bài “Điếu Nguyễn Trung Trực” của Huỳnh Mẫn Đạt.
Nguyễn Ngọc Phú
Tổ quốc tôi ba nghìn cây số biển
Đất nước tôi ba nghìn cây số biển
Nhấp nhô ba nghìn đảo nhỏ, đảo to
Cỏ ở đây ánh màu san hô đỏ
Biển chỉ xanh ở chỗ xa bờ...
Những hải đội dân binh Hoàng Sa đi giữ đất
Cát vàng tươi rịn ướt gió Nồm, Nam
Gió biển đảo mặn mòi cứng tóc
Quả bàng vuông hình bánh chưng xanh
Tổ quốc tôi ba nghìn cây số biển
Chữ S bao đời hình chiếc mỏ neo
Neo lịch sử qua thăng trầm biến động
Giữa khơi xa vẫn thong thả nhịp: "chèo..."
Nhà Giàn dựng những tán cây bằng thép
Bốn mùa tươi - không thể héo lá cờ!
Chim biển đứng co chân nhìn người không chớp mắt
Khay rau viền xanh mướt những tâm tư
Ngày ở biển đêm nằm mơ khát nước
Anh khỏa bơi trong vằng vặc trăng quê
Cọng rau muống ao làng thõng vào kí ức
(Bóng mẹ ngồi cạn ngọn đèn khuya…)
Tổ quốc tôi ba nghìn cây số biển
Có con đường mòn rẽ sóng khơi xa
Thủy thủ không tên đoàn tàu không số
Tượng đài trắng dựng lên sau ánh chớp sáng lòa
Đồng đội tôi mãi viền vào biển thẳm
(Chẳng thể nào tìm hài cốt các anh)
Những con sóng băn khoăn ngày giấu lửa
Khi về đêm mới chớp sáng giật mình...
Các anh là mảnh vỡ của trăng - phập phồng mang mang cá
Là muối phù sa mặn gỗ thớ thuyền
Là ánh ngọc trai ngậm quanh hạt cát
Vân nổi, vân chìm không xước nổi lung linh...
Tổ quốc tôi ba nghìn cây số biển
Móng Cái - Cà Mau hình chiếc lưỡi câu
Câu những túi vàng đen - mỏ dầu trong lòng đất
(Nhưng không thể dầu loang - nước biển tái màu)
Sẽ tái cả bao người ngã xuống
Cô Lin- Gạc Ma bao lính trẻ không về
Đảo bơ phờ ôm vào lòng mộ gió
Tổ quốc ở nơi này cắm mốc những hàng bia
Màu nước ấy: máu bao người ngã xuống
Cha ông ngàn đời gửi lại cháu con
Những sắc chỉ dân binh cuộn vào tâm thức
Dấu triện vuông ấn xuống cội nguồn
Là đảo đá - Tổ quốc còn góp đá
Trường Sa đau - Trường Sơn cũng xót lòng
Mẹ Âu Cơ chia đôi bọc trứng
Cuống rau mẹ nối dài theo bước Lạc Long...
Tổ quốc tôi ba nghìn cây số biển
Nối ba vạn cây số với đại dương
Tàu bè bạn căng phồng cờ gió Việt
Nói với nhau bằng ngôn ngữ hòa bình
Tiếng Việt thanh âm ngân thành điệu hát
Câu vọng cổ vỗ về theo con nước Cửu Long
Câu quan họ mời trầu qua ánh mắt
Áo lụa dài thắt đáy lưng ong
Tiếng Việt ấm gọi nhau ngoài bờ cõi
Con cháu Rồng Tiên chung một đồng bào
Biển Tổ quốc ba nghìn cây số
(Chẳng bao giờ để nước Việt xanh xao...)
Tổ quốc tôi ba nghìn cây số biển
Có tiếng Sơn Ca hót với Thuyền Chài
Người giữ đảo biển viền quanh cổ áo
Dưới lớp sóng bạc đầu đảo có chìm đâu
Tổ quốc tôi ba nghìn ngày báo bão
Bão sau lưng bão trước mặt rập rình
Dây đàn bầu mảnh mai cũng căng bằng sợi thép
Cung bổng - cung trầm luyến láy giữ niềm tin
Đất nước được đắp bồi Đất và Nước
Đất gieo lúa khoai nuôi lớn những tâm hồn
Biển mặn muối nuôi hồng cầu tinh chất
Lục địa choãi xuống thềm từ tiếng mẹ ru con
Biển đất nước hơn ba nghìn cây số
Nguyễn Du viết Kiều từ: "Cửa bể chiều hôm..." (*)
Con - thuyền - Tổ - quốc - tôi căng buồm qua bão tố
Từ hoa văn cuộn sóng trống đồng...
----------------------------
(*) "Buồn trông cửa bể chiều hôm" (Nguyễn Du)