(Tổ Quốc) - Tổng thống Thổ Nhĩ Kỳ Recep Tayyip Erdogan đã có gần hai thập kỷ thực hiện các bước tiến thay đổi vị thế của Ankara trên thế giới. Đến hiện tại, giấc mơ của ông Erdogan đang xa tầm với hơn bao giờ hết.
Theo CNN, cách đây hơn 10 năm, ông Erdogan khi đó làm Thủ tướng đã có chính sách ngoại giao quyết định. Giờ đây, Thổ Nhĩ Kỳ không còn phải gượng gạo xin gia nhập liên minh châu Âu nữa mà đã gia tăng ảnh hưởng khu vực, mở rộng ảnh hưởng ở phương Đông và trở thành một thế lực toàn cầu.
Đây là ý tưởng thu hút sự tưởng tượng về tầm ảnh hưởng, thúc đẩy nỗ lực của ông Erdogan tối đa hóa quyền lực. Các đồng minh của ông Erdogan tại Ai Cập và Syria đều đạt được nhiều lợi ích chính trị to lớn trong những năm Tổng thống Erdogan lên nắm chính quyền và giấc mơ đế chế Ottoman dường như đã trở thành hiện thực.
Tuy nhiên, sau một thập kỷ trôi qua nhanh chóng và các đồng minh của Thổ Nhĩ Kỳ trong khu vực, phần lớn là nhóm liên kết với Tổ chức Hồi giáo cực đoan đang giảm đi đáng kể. Ngoài các cơ sở hỗ trợ trong khu vực ở Qatar, Somalia và chính phủ có trụ sở tại Tripoli ở Libya bị chiến tranh tàn phá, dự báo quyền lực của ông Erdogan đã ảnh hưởng mạnh mẽ đối với nhiều nhà lãnh đạo trong khu vực.
Thổ Nhĩ Kỳ liên tục có ảnh hưởng đến một số quốc gia châu Âu, bao gồm Pháp, Hy Lạp và Cyprus – những quốc gia đã công khai cố gắng ngăn cản phạm vi tiếp cận của Thổ Nhĩ Kỳ ở phía đông Địa Trung Hải. Nền kinh tế Thổ Nhĩ Kỳ đang suy thoái, thậm chí còn trầm trọng hơn cả dịch bệnh Covid-19. Điều này đang hạn chế năng lực của Tổng thống Erdogan nhằm nới lỏng các trừng phạt ngày càng gia tăng đối với Thổ Nhĩ Kỳ.
"Phương châm của ông Erdogan khẳng định Thổ Nhĩ Kỳ sẽ có khả năng vươn lên lớn mạnh và thúc đẩy ảnh hưởng gia tăng về vai trò lãnh đạo của quốc gia Hồi giáo Trung Đông", bà Soner Cagaptay – Giám đốc chương trình nghiên cứu Thổ Nhĩ Kỳ tại Viện chính sách viễn Đông cho biết.
Các cường quốc khu vực vốn thù địch với ông Erdogan dường như đã tìm thấy lý do dung hòa với một số nước châu Âu. Ai Cập, Israel, Cyprus và Hy Lạp thúc đẩy tăng cường hợp tác chiến lược thông qua một số sáng kiến, cụ thể là khai thác trữ lượng khi đốt ở Đông Địa Trung Hải và đã bỏ qua Ankara trong quá trình này. Pháp – quốc gia đã phản đối chiến dịch của Thổ Nhĩ Kỳ chống lại các chiến binh người Kurd ở Syria và sự hậu thuẫn của chính phủ có trụ sở tại Tripoli ở Libya - đã hỗ trợ các sáng kiến năng lượng phía đông Địa Trung Hải. Trong khi đó, Các tiểu vương quốc Ả rập thống nhất dường như cũng đã có sự hỗ trợ ngầm cho nỗ lực này.
Chính quyền Tổng thống Donald Trump gần đây cũng tỏ ra đứng về phía các đối thủ của Thổ Nhĩ Kỳ. Ngoại trưởng Mike Pompeo bày tỏ quan ngại sâu sắc với các hành động của Thổ Nhĩ Kỳ ở phía đông Địa Trung Hải. Tháng trước, Mỹ cũng đã tuyên bố sẽ từ bỏ lệnh cấm vận vũ khí kéo dài hàng thập kỷ đối với Cyprus.
Tuy nhiên, tất cả những điều này không xảy ra trong một sớm một chiều. Ông Sinan Ulgen, nhà phân tích đồng thời là một học giả tại Carnegie Europe khẳng định tất cả điều này không xảy ra nhanh chóng mà là do hậu quả từ chính sách đối ngoại quyết đoán hơn, xung đột hơn và có phần khiêu khích hơn của Ankara. "Tôi cho rằng EU và Mỹ đã đi sai hướng trong nỗ lực thúc đẩy mối quan hệ với Thổ Nhĩ Kỳ. Tuy nhiên, đây là kết quả. Vì vậy, đó là các lý do gây ra vấn đề này. Điều đó cũng đồng nghĩa với phải mất 10 năm để đi đến thời điểm này", ông Ulgen nói.
Chính sách đối ngoại của Thổ Nhĩ Kỳ gần đây đã được đẩy lên đỉnh điểm khi nước này ủng hộ chiến dịch quân sự của Azerbaijan nhằm chiếm lại vùng ly khai Nagorno-Karabakh. Cuộc xung đột mới giữa Azerbaijan và Armenia đã cướp đi hàng trăm sinh mạng. Tổng thống Erdogan đã đi theo con đường riêng của mình và từ chối tham gia lời kêu gọi ngừng bắn của cộng đồng quốc tế. Giới phân tích cho rằng, quan hệ giữa Thổ Nhĩ Kỳ và Azerbaijan hiện tại đang phát triển có thể được xem là động lực để Ankara ủng hộ mạnh mẽ nỗ lực của Baku nhằm chiếm lại vùng Nagorno-Karabakh do Armenia kiểm soát và các vùng lãnh thổ khác nằm dưới sự kiểm soát của quân đội Armenia.
"Lập trường của Tổng thống Erdogan về xung đột Azerbaijan phù hợp với luận điệu của Thổ Nhĩ Kỳ liên quan đến các tiêu chuẩn kép của cộng đồng quốc tế và sự kém hiệu quả của các thể chế đa phương", ông Uigen chi ra.
Kinh tế ảm đạm
Các nhà phân tích nói rằng điều kiện giúp ông Erdogan có thể cách mạng hóa chính sách ngoại giao của Thổ Nhĩ Kỳ đã biến mất. Vào đầu những năm 2000, Tổng thống Erdogan đã mang lại thịnh vượng kinh tế cho đất nước và nhìn thấy các tích cực trong chính sách đối nội và đối ngoại. Kinh tế Thổ Nhĩ Kỳ ngày nay đối mặt với nhiều rủi ro và dẫn đến thiệt hại đáng kể cho Đảng của ông Erdogan trong các cuộc bầu cử thành phố.
Trong thập kỷ đầu tiên dưới chính quyền ông Erdogan đã giúp hàng triệu người dân Thổ Nhĩ Kỳ thoát khỏi đói nghèo, sự khó khăn kinh tế. Tuy nhiên, những năm gần đây Thổ Nhĩ Kỳ đang phải đối mặt với sự sụt giảm nghiêm trọng của đồng tiền, nợ chính phủ tăng mạnh và lạm phát gia tăng. Giống với nhiều nền kinh tế khác, kinh tế Thổ Nhĩ Kỳ dự kiến sẽ thu hẹp lại vào năm 2020 nhưng có thể sẽ hồi phục trong năm tới.
Theo ông Cagaptay, nền kinh tế là gót chân Achilles của ông Erdogan không chỉ trong nước mà còn bị tác động tới chính sách đối ngoại.